Họ đều là những đoàn viên thanh niên nơi vùng sâu, vùng xa có hoàn cảnh gia đình khó khăn. Nhưng với quyết tâm của tuổi trẻ, họ đã vượt qua được khó khăn, trở thành những triệu phú trẻ tiêu biểu, được TW Đoàn trao giải thưởng Lương Định Của. Đó là 2 trong số những đoàn viên thanh niên tiêu biểu thuộc xã Mường Lang và Mường Cơi (Phù Yên).
Sản phẩm gạch Bloc của anh Hà Văn Đạt, Bản Đung, xã Tân Lang (Phù Yên).
Biến ước mơ thành hiện thực
Theo lời giới thiệu của Huyện đoàn Phù Yên, chúng tôi tìm đến bản Đung, xã Mường Lang - nơi có con dốc Đung từng một thời làm “...chồn chân vó ngựa...”, giờ đây, mặc dù con dốc dài chừng 5km này đã được mở rộng, trải nhựa nhưng vẫn khiến cho người đi đường phải sờn lòng bởi độ dốc và những đoạn cua tay áo. Mất chừng 50 phút rẽ từ Quốc lộ 37, chúng tôi có mặt tại xưởng sản xuất gạch của Hà Văn Đạt, 28 tuổi, đoàn viên Chi đoàn bản Đung. Hôm đó, Đạt đang chuẩn bị xuất xưởng 1.000 viên gạch ra ngoài xã Tân Lang. Đưa chúng tôi đi thăm khu sản xuất, Hà Văn Đạt, kể: Ngoài sản xuất gạch Bloc (còn gọi là gạch không nung hay gạch bê tông), mình còn kinh doanh thêm vật liệu xây dựng để phục vụ nhu cầu của người dân trong vùng. Lý do đến với công việc này xuất phát từ ước mơ ngày còn đang là học sinh. Ngày đó, đường đi lại nơi đây rất khó khăn, mùa mưa chỉ có đi bộ. Do vậy, mỗi lần bà con trong vùng cần vật liệu phục vụ xây dựng lại phải ra tận ngoài xã Mường Cơi hoặc thị trấn huyện để mua. Thậm chí, có lần còn chứng kiến cảnh xe chở vật liệu vào xã bị đổ do đường quá xấu. Nhiều người trong xã mong có một cơ sở sản xuất gạch và bán vật liệu trong vùng để bà con đỡ vất vả, giảm chi phí vận chuyển và giảm giá thành vật liệu... Thế rồi đến năm 2011, trong một lần ra ngoài huyện thấy mô hình sản xuất gạch Bloc làm ăn hiệu quả, mình đã quyết tâm học nghề này.
Qua tìm hiểu được biết thêm: Trước khi đến với nghề sản xuất gạch và bán vật liệu xây dựng, Đạt đã thử rất nhiều nghề và cũng đã tích lũy được một ít vốn, trong đó có nghề nuôi dúi mà theo Đạt đây cũng là một trong những nghề tạo thu nhập ổn định. Bởi có thời điểm khu nuôi dúi của Đạt có gần 100 đôi (giá bán mỗi đôi gần 400 ngàn đồng). Tuy nhiên, khi tiếp cận được kỹ thuật làm gạch, Đạt đã quyết định bán toàn bộ đàn dúi và vay thêm tiền từ Ngân hàng CSXH huyện để tập trung vốn vào xưởng sản xuất gạch và bán vật liệu xây dựng. Đến nay, xưởng đã đi vào hoạt động được gần 5 năm, mỗi năm xuất xưởng gần 1 triệu viên. Ngoài việc mở rộng khu sản xuất lên 700m2, sở hữu 2 chiếc ô tô tải chuyên chở vật liệu với tổng trị giá trên 1 tỷ đồng, Đạt còn tạo việc làm cho 5 lao động trong vùng và mỗi năm thu lãi cho gia đình trên 200 triệu đồng.
Làm gì cũng phải có đam mê
Tiếp tục tới thăm đoàn viên Nguyễn Văn Sử, Chi đoàn bản Nghĩa Hưng, xã Mường Cơi - đoàn viên tiêu biểu từng được TW Đoàn trao giải thưởng Lương Định Của, người được đánh giá cao khi nắm trong tay những kinh nghiệm quý về trồng cây ăn quả và chăn nuôi gia súc khi chưa đầy 20 tuổi.
Trong câu chuyện kể về những giai đoạn khó khăn trước đây, Nguyễn Văn Sử nhớ lại: Tôi là con cả trong gia đình có 4 anh em. Cũng bởi hoàn cảnh gia đình, bố thì nghiện ma túy nên học đến lớp 9 tôi đã phải bỏ học. Ngay từ nhỏ tôi đã thích trồng cây ăn quả nên khi 14-15 tuổi tôi đã sang tỉnh Yên Bái để học làm vườn. Hễ chỗ nào có mô hình cây ăn quả hiệu quả là tìm đến tham quan, học hỏi.
Thấy con trai thật sự đam mê với cây ăn quả, gia đình Sử đã vay mượn được 5 triệu đồng gọi là hỗ trợ vốn cho con trai khởi nghiệp. Với 5 triệu đồng, Sử đã dành ra một nửa mua 500 cây cam Sen, số còn lại dùng cho mua vật tư chăm bón vườn cam. Khi đó, với 500 cây giống, Sử khá phân vân và lo lắng, bởi khi đó, người dân trong vùng chỉ trồng ngô, sắn, ai cũng bảo vùng đất này sao trồng được cam...?
Đúng là đất không phụ người chăm chỉ, sau 4 năm cần mẫn khai hoang 1,5 ha đất để trồng cam, đến năm 2005, vườn cam của Sử đã cho thu hoạch. Nhìn vườn cam chĩu quả của Sử ai cũng phải thán phục nghị lực của người thanh niên mới 19 tuổi. Và nghị lực đó của Sử được mọi người nhắc tới nhiều hơn khi vụ cam đó Sử thu lãi về trên 100 triệu đồng, một số tiền không nhỏ vào thời điểm đó... Sau khi thành công với vườn cam, thấy vùng này có lợi thế về đồng cỏ, Sử đã mạnh dạn đầu tư nuôi bò. Đến năm 2008, khu nuôi bò của Sử đã có gần 80 con.
Vẫn chất giọng nhanh nhảu, say sưa khi nói về cây ăn quả, Sử kể tiếp: Năm 2009, do Nhà nước cần đất để phục vụ xây dựng nên đã không thể nhân rộng mô hình và một lần nữa tiếp tục làm lại từ đầu trên một vùng đất bạc màu rộng 2ha gần nơi ở cũ. Ngày đó, mình đã bán toàn bộ số bò và dùng vốn đầu tư vào cây ăn quả mất hơn 200 triệu đồng. Với diện tích 2ha, trồng 1.200 cây quýt ngọt giống địa phương. Xung quanh khu trồng quýt, trồng thêm gần 100 cây phật thủ. Đến năm 2014, vườn quýt và phật thủ của gia đình cho thu hoạch vụ đầu tiên. Riêng năm 2015, mình đã thu lãi trên 200 triệu đồng tiền quýt và gần 80 triệu tiền bán quả phật thủ. Toàn bộ sản phẩm không phải mang ra chợ bán, tư thương đến tận nhà thu mua và không đủ để bán.
Khi đặt bút viết bài này, điều khiến chúng tôi ấn tượng nhất về 2 đoàn viên là họ đều còn khá trẻ và đều có nghị lực, quyết tâm cao mặc dù sinh ra trong những gia đình khó khăn. Bởi vậy khi tôi hỏi về kinh nghiệm khởi nghiệp, Nguyễn Văn Sử đã chia sẻ: “Bất kể ai làm việc gì cũng vậy, muốn thành công cần phải xuất phát từ niềm đam mê. Ví dụ như bạn trồng cây, chăn nuôi thì phải yêu công việc đó, hiểu công việc đó... Sự thất bại trong công việc là khởi nguồn của thành công nếu ta quyết tâm và kiên trì...”
Bạn còn 500/500 ký tự
Bạn vui lòng nhập từ 5 ký tự trở lên !!!